Thursday, May 3, 2018

Hậu Đình Hoa Vàng. (Viết từ một người dân Việt Tị Nạn tại Little Sàigòn California)


(Viết từ một người dân Việt Tị Nạn tại Little Sàigòn California)  

 

Trong thàng 9 năm 2017 vừa qua, một cuốn phim tài liệu có tên là "The Vietnam War" do Ken Burn và Lyn Novick  thực hiện, mà người ta cho rằng đây là  những người  đại diện  cho  thành phần phản chiến, hay thuộc Truyền Thông Dòng Chính (TTDC) tại Mỹ làm ra với một ngân khỏan khá lớn lên đến vài chục triệu Mỹ Kim để hòan thành tập phim tài liệu dài 10 tập và cũng theo lời qủang cáo  thì bộ phim đã  phải  miệt mài  mất khỏang  10 năm mới xong. Bộ phim tài liệu này ai cũng thấy là  phỏng vấn một số   quân nhân Mỹ tham chiến tại VN, với một số  cựu thù là cán Binh Việt Cộng xuất phát từ Miền Bắc VN là chính, tuy nhiên bộ phim này khác với một số bộ phim về chiến tranh VN có từ trước thì bộ phim lại có thêm phần phỏng vấn một số quân nhân VNCH  tức là bạn chiến đấu (comrad-in-arms) đã bị bỏ rơi của Mỹ tại Miền Nam trước kia cho thêm phần xôm tụ.

        Sau khi được trình chiếu, phía Cộng sản VN thì lên án gay gắt bộ phim vì người Mỹ tuy tảng lờ tội ác của VC qua vụ tàn sát diệt chủng Mậu Thân tại Huế 1968, nhưng lại cho thế giới thấy "đừng nghe những gì VC nói mà hãy nhìn kỹ những gì VC làm" vì vậy việc nhà cầm quyền Hà Nội cấm phổ biến "The Vietnam War" tại VN thì cũng  dễ hiểu vì không còn lựa chọn nào khác, vừa có lý do để qua mặt anh Tàu Cộng về lòng trung thành của VC với Trung Cộng, nhưng trong lòng thì vui sướng qúa chừng  vì coi như nhận được thông điệp "trúng tuyển nghĩa vụ quân sự"của người mắt xanh, trong khi phía Hoa-Kỳ  thì dân chúng thờ ơ vì biết rồi "khổ lắm nói mãi", còn phía quần chúng VNCH cũng có kẻ  binh người chống bộ  phim nhưng  chỉ mang tính cá nhân "xấu hay đẹp tùy người đối diện..."... Riêng  về phía người bại trận, đã có hàng trăm  chiến sĩ VNCH  bao gồm người di tản trước năm 1975, hay vượt biên, họặc cựu tù nhân HO cũng đã được mời phỏng vấn nhưng hầu hết các cuộc phỏng  mà người Mỹ dành cho họ đều bị lọai bỏ ngay vì không cần thiết mà chỉ nặng phần làm hoa lá cho nên rốt cuộc chĩ còn được dăm ba người VNCH đạt tiêu chuẩn... mới được xuất hiện trong bộ phim tài liệu này cho có vẻ vô tư và công bằng .
          Qua bộ phim "The Vietnam War" thì  ai cũng dễ dàng nhận thấy mục đích của nó, nhưng tại sao  lại cho trình chiếu vào thời điểm này ? Câu trả lời thuộc về người chủ đã bỏ tiền ra thực hiện nó cho nên mọi người  hãy đợi đấy (wait and see) vì không ai dại gì lại bỏ tiền ra để đi săn vịt trời ! (wild goose chase). Nước Mỹ luôn đứng đầu khoa học và kỹ thuật trên thế giới, và đầu óc người Mỹ (think tank) cũng vậy, luôn tiên liệu trước  được mọi việc cho nên Hoa-Kỳ luôn hãnh diện là  "The Nation under God" cũng không  có gì là qúa đáng.

       Khi nhắc đến chiến tranh Việt Nam lúc này làm người ta nhớ lại chuyện xảy ra  cũng chẳng xa xôi lắm còn được nhiều người chưa quên, có 3 vị Đại Tá còn tại chức và  cùng lúc được huấn luyện về Ngọai Giao tại  Mỹ, nhưng một vị là 1 Đại tá người Mỹ gốc Việt, còn 2 Đại Tá  kia  đến từ Hà Nội (trong số 2 Đại tá VC này, có một ông không muốn về lại VN nữa) và khi thụ huấn xong cũng như đã được an vị đâu đấy thì không bao lâu cả 3 vị Đại Tá này đều được thăng cấp  Tướng...  riêng vị Đại Tá Mỹ gốc Việt này  đã trở thành vị Tướng người Mỹ  gốc Việt Nam đầu tiên tại Hoa-Kỳ khiến đồng bào tị nạn cũng có chút thơm lây, nhưng nếu ai có dịp trở lại chốn cũ tại Mỹ  hay có dịp  thăm  Ngũ Gíac Đài, tức  đại bản doanh của Bộ Quốc Phòng (DOD) Hoa-Kỳ tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn thì  cũng chỉ thấy hình ảnh người lính Việt Nam được  ghi nhận tại đó mỗi khi họ được tu nghiệp hay thăm viếng Ngũ Gíac Đài nhưng  những  anh lính mới này tuy  mang tên  họ Việt Nam nhưng lại tòan là cán binh Việt Cộng, còn những hình ảnh tên tuổi của  những quân nhân VNCH năm xưa một thời đã sống chết với  bạn đồng minh Hoa-Kỳ trong cuộc chiến VN thì  hầu như không biết tìm thấy ở nơi mô, cũng như khống  tìm thấy đâu  nữa trong "Lầu Năm Góc" này !

          "lối xưa  ngựa cũ hồn thu thảo,
            lầu cũ, lâu đài bóng tịch dương."

            Có một chuyện khá  lạ, khi bộ phim "Vietnam War " được ra mắt quần chúng  thì liền sau đó, một e-mail được tung vào cộng đồng mạng nhắc về một bài báo cách đây 17 năm (2000) của nhật báo Register, một tờ  báo lớn nhất của Mỹ tại quận Cam (Orange County California) về chuyện bà Kiều Chinh bị "phục kích" nhưng với lối hành văn đầu đuôi không được rõ ràng và trung thực như tả mơ hồ về không gian tại thương xá Phước Lộc Thọ, cũng như không có một giòng nào nhắc đến Thượng Nghị Sĩ tại AZ, John Mc Cain, trong khi ông lại là kép chính có mặt vào đêm đó .
          Sẵn nhắc lại chuyện cũ khiến bà con Việt Tị Nạn nhớ lại chuyến vận động tranh cử Tổng Thống của Ứng cử viên Thượng Nghị Sĩ Hoa-Kỳ John Mc Cain đã đến Phước Lộc Thọ, Little Sàigòn, quân Cam và theo chương trình trong buổi buổi vận động tranh cử này có sự phát biểu của một số nhân sĩ đã được tuyển chọn trước, họ tượng trưng cho Cộng Đồng Việt Nam mà  đa số  theo Đảng Cộng Hòa tại địa phương ủng hộ TNS Mc Cain, nhưng đến phần  phát biểu của bà Kiều Chinh, một Minh Tinh nổi tiếng VN và Quốc Tế rất được nhiều người hâm mộ, nhưng rất tiếc bà không được phát biểu suông sẻ trong tối hôm đó, vì bị một số người "đánh phủ đầu" ngay khi bà vừa bước lên sân khấu với lời buộc tội bà đã gían tiếp tiếp tay cho VC qua việc giúp một số Cựu Quân Nhân Hoa Kỳ làm thiện nguyện xây trường tiểu học cho trẻ em nghèo khó tại một số vùng xa nơi còn thiếu ánh sáng kinh kỳ tại VN.
          Đã có rất nhiều đồng bào và chiến hữu có mặt trong đêm vận động tranh cử của TNS Mc Cain đã không tránh khỏi bất ngờ trước cảnh bà Kiều Chinh  bị "phục kích"  được ra tay  bởi một số kẻ  đánh thuê  núp dưới ngọn cờ Vàng để  thực hiện việc chia rẽ và phá nát sự đòan kết  trong cộng đồng VN Tị Nạn và họ đã thành công khá dễ dàng đến nỗi bà Kiều Chinh đã phải bàng hòang " trong buổi đấu tố này! vì sự việc diễn biến khá nhanh khiến đồng bào tị nạn không kịp phản ứng, cũng như  không ai còn cảm thấy đây là chuyện của riêng bà trong đêm đen tối đó mà ai cũng còn cảm thấy đây là nỗi bất hạnh chung của bà con tại Thủ Đô người Việt Tị Nạn nói riêng và của người Việt Quốc Gia  khắp nơi nói chung đã không tiên liệu trước âm mưu nhằm  bôi bẩn và bẻ từng chiếc đũa trong một bó đũa lớn của cộng đồng VN Tị Nạn, vậy ai trồng khoai đất này !
        Người Mỹ có câu "Kill them or join them" (giết họ hay theo họ), nhưng riêng với người Việt Quốc Gia yêu nước sau bao phong ba bão táp đổ ập xuống đầu nhưng họ vẫn không bị gục ngã hay thay đổi lòng dạ  mà vẫn cố gắng "ngoi dậy hùng cường đi lên", như bà Kiều Chinh và những anh chị em Văn Nghệ Sĩ Quốc Gia khác vẫn còn tiếp tục thực hiện được thêm nhiều tác phẩm nghệ thuật cao qúy mang tính bất tử như  đã  ghi lại  từng hình ảnh sống động và rất thực  qua những thước phim quay lại cảnh  dân Việt đã cố gắng tìm đường sống trong cái chết khi đi  tìm tự-do nơi xứ người bằng máu và nước mắt, cảnh khốn cùng  của những Chiến Sĩ VNCH bị đọa đày trong các trại tù cải tạo  khốc liệt  của VC qua chính sách "tha tội chết, bắt tội sống"  v.v.... làm chấn động khắp thế giới và  đã làm  bao nhiêu người Việt Nam phải rơi nước mắt trong nỗi uất hận mỗi  khi nhớ lại thảm họa sau ngày mất nước, như một vết thương lòng chưa biết khi nào mới lành miệng mà phim "Vượt Sóng" được xem như một  tiêu biều bên cạnh nhiều bộ phim khác với bao cảnh vượt biên mang tính chia lìa và đẫm máu của đồng bào mà suốt lịch sữ 4 ngàn năm VN chưa từng có .
        Người đời  thường nói "hũu xạ tự nhiên hương", Bà Kiều Chinh là một Minh Tinh màn bạc nổi tiếng  tuy nhiên ngòai đời thường bà có cuộc sống khá gỉan dị và bình thường như bao phụ nữ VN khác tuy  ít khi nói về mình nhưng bà con Việt Nam ai cũng biết Bố bà bị Tù Cộng Sản ngòai Bắc, khi di cư vào nam nằm 1954 bà đã lập gia đình với một Chiến Sĩ Nhảy Dù VNCH và có nhiều thân nhân trong gia đình bà đã anh dũng đền nợ nước để bảo vệ Tự Do cho Miền Nam VNCH và tại hải Ngoại bà Kiều Chinh trong suốt mấy chục năm qua lúc nào  bà cũng luôn sát cánh với các Hội Đòan Quốc Gia, anh em Chiến Sĩ VNCH, bà làm gương sáng cho người Việt Nam cũng như  rất quan tâm đến  các thế hệ Việt Nam được sinh ra hay lớn lên tại Mỹ, nhất là những Chiến Sĩ Hoa-Kỳ gốc Việt Nam (VAUSA).

          Có một câu chuyện được râm ram chuyền tai nhau tuy chĩ liên quan đến đám gia súc được nuôi trong trang trại của lòai người nhưng đọc thấy cũng  vui vui và cũng thấy sao quen quen nên xin được kể cùng ai chưa biết.      
... Một chú lừa sau một ngày làm việc  vất vả trở về nằm nghỉ, chú kiệt sức nằm thở nặng nề, chó ta liền chạy đến hỏi thăm.
          Chú lừa đau khổ nói :" ông bạn ơi! tôi thấy mệt mỏi qúa. Ngày mai tôi thật muốn nghỉ ngơi một hôm". Sau khi chó chào tạm biệt , ra về gặp  ngay mèo ở góc đường. chó nói:" này tôi vừa đi thăm anh lừa, anh ấy qúa mệt rồi, anh ấy nói rằng muốn được nghỉ một ngày... cũng không thể trách được ông chủ  đã bắt anh làm việc qúa nặng".
           Mèo ra gặp dê và nói:" anh lừa phàn nản chủ nhân bắt anh ấy làm việc qúa sức, anh ấy muốn được nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm sau không làm việc nữa". Dê lại kể với gà rằng:"Lừa không muốn làm cho chủ nhân nữa, anh ấy phàn nàn vì phải làm qúa nhiều công việc nặng nhọc. Không biết chủ nhân khác có đối xửa với lừa của họ tốt hơn chút nào không ?".
          Gà lại nói với lợn rằng:"anh lừa, anh ấy muốn làm cho một gia đình khác. Thật là... chủ nhân sao lại đối xử với anh như vậy, bắt anh ấy làm qúa nhiều công việc nặng nhọc và dơ bẩn, thậm chí còn dùng roi  đánh  đập anh ấy tàn nhẫn". Trước bữa tối, bà chủ dọn cho lơn ăn, lợn thì thầm:" Thưa bà chủ, tôi muốn phản ảnh  đến bà một sự tình, anh Lừa dạo này có vấn đề trong suy nghĩ, bà phải giáo dục anh ấy cẩn thận, anh ấy không muốn làm việc cho chủ nhân nữa, anh ấy trách chủ nhân bắt anh ấy làm việc qúa nặng nhọc, qúa dơ bẩn, qúa mệt mỏi. Anh ấy còn nói anh ấy muốn rời chủ nhân và đến một nhà khác để ở."
          Sau khi biết chuyện bà chủ bèn kể với ông chủ rằng:"Lừa muốn phản bội ông, nó muốn đổi một người chủ khác. Tội phản bội này không thể tha thứ, ông định xử lý nó thế nào?".
           "Đối với kẻ phản bội giết không tha", người chủ vô cùng bực tức nói lớn:"Vậy là, chú Lừa một lòng làm việc chăm chỉ nhưng chỉ vì một tin đồn thất thiệt đã bị đem đi "giết chết", trong khi chính mình cũng không hiểu tại sao?
          Trong cuộc sống cũng vậy qua mỗi lần đồn thổi của một người, câu chuyện của một người sẽ hòan thành một câu chuyện khác. Hãy kiểm tra tính xác thực của nó, đừng tiếp tục đồn thổi mà khiến người khác phải chịu kết qủa không lường.
          Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu lúc sinh thời cũng gặp  rất nhiều chỉ trích  từ  những kẽ đối đầu ngòai  Hà Nội và ngay trong hàng ngũ Quốc Gia  cũng có một số người chê trách ông này nọ ... và ông cũng không mấy phiền hà gì với những điều chỉ trích này, tuy nhiên lúc nào ông cũng ước mong những ai, hay người nào chỉ trích ông thì hãy cố gắng làm những gì tốt hơn những việc ông đã làm... và cho đến nay điều  mong muốn cũng Tổng Thống Thiệu không biết có ai đã làm tốt hơn ông chưa ? riêng Việt Nam sau 42 năm nước đã thống nhất nhưng vận mệnh đất nước không biết sẽ đi về đâu? ngòai việc đi đâu, làm gì cũng chỉ thấy tòan là sự sự gỉa dối, đau  thương và nghèo khổ không lối thoát, trong khi kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là Trung Cộng, một mặt họ đang ra sức tiêu diệt dân ta bằng chính sách diệt chủng cho ăn uống thuốc độc hàng ngày, mặt khác họ đang chờ đợi ngày sáp nhập VN vào Tàu Cộng  do VC dâng nộp, nhưng  chắc phải chờ đến Tết Congo thôi.

           Bà Kiều Chinh, chưa bao giờ lãnh lương từ "hậu đình hoa", tuy nhiên mọi người đều tin rằng bà cũng có ước mong giống như ước mong  của Tổng Thống Thiệu, tức là mong người đã  từng chỉ trích hay kẻ từng ném đá bà thì họ hãy làm gì cho  tốt hơn bà và dường như cho đến nay cũng chưa thấy ai đáng mặt anh hào về việc này, nhưng những cống hiến nghệ thuật cho thế giới và Việt Nam của bà đã làm ấm lòng Cộng Đồng VN Tị Nạn và đồng thời những tác phẩm điện ảnh gía trị của bà cũng là di sản gía trị của người Việt không Cộng Sản để lại cho con cháu mai sau .  
         Cuộc đời của bà đã cho tha nhân thấy được ý nghĩa và sự khác biết giửa 2 chữ Thành Công và Thành Đạt một cách rất sâu lắng, "thành công" là cái dễ tan biến và chỉ mang tính giai đọan nhưng sự "thành đạt" thì bao giờ cũng mang tính chân thiện mỹ và còn tồn mãi với thời gian.
          Hiện nay tuổi hạc của bà cũng đã cao và bà đã vào tuổi bát tuần (80) nhưng sự luôn có mặt của bà với đồng bào, với những Chiến Sĩ Vô danh VNCH, cũng như qua chiếc bánh mừng sinh nhật 60 năm nghệ thuật của bà từ các thế hệ trẻ, là những Quân Nhân Người Mỹ gốc Việt (VAUSA) tặng bà đã nói lên được tất cả và qua câu thơ cũ còn phảng phất...

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
bất hứa nhân gian kiến bạch đầu

Phải chăng đây là ngọai lệ, là phần thưởng mà Đất Trời đã ban cho bà.

Nguyễn Văn Lành
Little Sàigòn California, tháng 10 năm 2017

No comments:

Post a Comment